[KÝ SỰ HOA TRONG GƯƠNG] CÂU CHUYỆN SỐ 01: NGƯỜI HÙNG NHỎ BÉ
Như thường lệ, tôi, bác Hà, bác Quanh cùng một vài anh chị em khác ngồi với nhau trong buổi họp truyền thông đầu tháng. Tháng 3 này đặc biệt lắm. Năm nay kỷ niệm 14 năm ngày Quốc tế Hiện diện người chuyển giới. Chúng tôi bắt đầu được bác Hà dắt qua các dòng suy nghĩ miên man vô tận với từ khóa “Hiện diện”. Những ý tưởng cứ nảy ra liên tục trong màn đêm. Chúng tôi nói nhiều về nhận thức của cộng đồng, chúng tôi nói về luật pháp và nói về một chuỗi bài “gương mặt đại diện”.
Bác Hà: Chủ đề này cũ lắm rồi, cô Hồng ạ! Năm nào cũng có bằng nấy khuôn mặt là những người nổi tiếng, là ca sỹ, là người mẫu.
Cô Hồng: Vậy chúng ta sẽ làm khác đi. Cũng là “Hiện diện” nhưng mà “nó lạ lắm”.
************
CÂU CHUYỆN SỐ 01: NGƯỜI HÙNG NHỎ BÉ
Câu chuyện đầu tiên mà chúng tôi muốn kể cho các bạn nghe là câu chuyện về anh A, một người anh đã từng hoạt động rất năng nổ vào thời kỳ đầu của những chiến dịch vận động quyền bình đẳngvề bình quyền và sự hiện diện của cộng đồng người chuyển giới. Anh có dáng người nhỏ con, nổi bật lên trên khuẩn mặt là ánh mắt bình thản mà nụ cười nhẹ lúc nào cũng thường trực. Ánh mắt và nụ cười như đã trút bỏ được nhiều thứ. Anh bắt đầu trầm tư nghĩ về mốc thời gian 2010.
Anh A: Bạn có biết diễn đàn Lesking không?
Cô Hồng: Em có từng nghe kể về diễn đàn này rồi, có vẻ như đây là một huyền thoại của cộng đồng người chuyển giới nam.
Anh A: Đúng vậy. Ngày đó chủ yếu phổ biến khái niệm về người đồng tính bao gồm gay, lesbian. Thông qua trao đổi với các admin của Lesking thì tớ mới biết rằng mình là người chuyển giới. Khi ấy ICS và một số báo có phỏng vấn. Do cộng đồng nhỏ, mà số người dám lên tiếng thời điểm đó rất ít nên bọn mình phải chia nhau ra để trả lời.
Cô Hồng: Vậy anh là một gương mặt đại diện của cộng đồng rồi?
Anh A: Đúng vậy, chắc bây giờ vào Sài Gòn vẫn còn nhiều người nhận ra tớ, nhất là các bạn 9x.
Cô Hồng: Vậy sau đó chuyện gì đã diễn ra ạ?
Anh A: Năm 2013, đây là thời điểm mà tớ phải đứng giữa những lựa chọn mang tính quyết định của cuộc đời mình. Tớ có bắt đầu mối quan hệ với người vợ hiện tại và quyết định làm trái với mong muốn của cha mẹ.
Cô Hồng: Nhưng sau đó em không còn thấy anh xuất hiện công khai ở bất cứ đâu nữa. Lý do là gì vậy ạ?
Anh A: Người nhà bạn gái mình không mảy may nghi ngờ gì mình cả, họ vẫn nghĩ mình là con trai, nên là tớ thấy giấu được thì cứ giấu……
Cứ thế, anh kể về cuộc sống bên cạnh người vợ của mình. Những đánh đổi lớn lao để có được mối quan hệ này. Anh có một nỗi sợ thường trực rằng nếu để lộ danh tính của mình thì những người ngoài xã hội sẽ làm tổn thương vợ anh. Anh phải bảo vệ cô ấy. Anh bỏ vào Nam lập nghiệp.
Đến năm 2017, mối quan hệ của anh và vợ lại có một bước tiến xa hơn. Kết tinh tình yêu của hai người đã cho ra đời một đứa trẻ. Trộm vía, đứa bé khỏe mạnh mà lanh lợi lắm. Anh cũng được bố mẹ chấp nhận và gọi về sống cùng. Khi trở về nơi chôn nhau cắt rốn để sinh sống, tưởng rằng sẽ được an yên, nhưng không, một lần nữa cái danh tính “người chuyển giới” lại đem đến cản trở cho anh và lần này là cả con anh nữa. “Người ta thấy anh đẩy cái nôi đi đến họ né sang một bên”. Vậy là anh lại sợ thêm một nỗi sợ nữa: con anh sẽ bị bắt nạt.
Thế là, anh chuyển lên chung cư sống. Anh nói, “ở đây anh thoải mái lắm, chả ai biết quá khứ quá anh”. Nghe đến đây tôi bỗng thấy chạnh lòng. Đây không phải là một câu chuyện hiếm thấy trong cộng đồng người chuyển giới chúng tôi. Người ta muốn lảng tránh hoặc giấu nhẹm đi những tồn tại trong quá khứ của mình như thế nó là một điều gì đó tội lỗi.
Tôi bất giác hỏi anh: “Anh có thấy ích kỷ không khi chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mình. Anh chỉ biết cuộn mình trong cái vỏ bọc an toàn mà không nghĩ đến các anh chị em đang vận động vất vả ngoài kia. Tại sao anh không HIỆN DIỆN cùng chúng em?”
Anh đáp: “Mỗi người có một sứ mệnh em ạ, anh chỉ là một người nhỏ bé, anh chỉ có thể làm hết sức để bảo vệ những thứ quan trọng nhất trước mắt mình.”
Tôi thấy trong ánh mắt anh là một sự kiên định. Trước sau như một, anh vẫn nghĩ đến vợ con mình. Tôi bỗng bâng khuâng “thế nào là một người anh hùng?”. Một người đi đầu, can đảm xông lên phía trước để cống hiến một cách không vị kỷ, kiến quyết thực hiện ước mơ và lý tưởng của cá nhân và tập thể không hề sợ hãi hẳn là một hình mẫu anh hùng thường thấy. Nhưng hôm nay tôi thấy một người anh hùng khác ngồi trước mặt mình, một người anh hùng nhỏ bé có nỗi sợ to lớn thường trực. Chính nỗi sợ ấy đã biến thành sức mạnh để anh dang rộng đôi tay của mình ra để bảo vệ người khác.
Bài viết: #KiềuHồng
Biên tập & ảnh: #ĐôngPhong